Việc trần thế, khuyên ai phải ngẫm
Danh mà chi, lợi lắm mà chi
Bả công danh, bọt nước ra gì
Mùi phú quý, vầng mây tan hợp.
Sang cho mấy cũng rồi một kiếp
Giàu đến đâu chỉ hưởng một đời
Lẽ tử sanh đeo đuổi kiếp người
Thân tứ đại lấy đâu làm chắc.
Kìa! Sanh tử thấy liền trước mắt
Chốn mộ phần lắm kẻ thanh xuân
Tấm thân này vốn chỉ giả thân
Nay còn đó mai chưa chắc được.
Phần nỗi bệnh, nỗi già thúc phược
Sống trên đời, sống được bao lâu?
Mới tóc xanh kế đã bạc đầu
Rồi lại đến gò hoang một nấm.
Ôi! Hơi thở - khí nhân duyên mượn tạm
Một sớm vô thường trả lại thôi
Muôn việc đều nương mấy tấc hơi
Hơi vừa dứt, việc đời cũng dứt.
Nào sự nghiệp, nhân thân, tài vật
Nhắm mắt rồi lại nắm tay không
Sanh giả, không, hề! tử giả, không
Đất, nước, lửa - có đâu tồn tại?
Rồi tử sanh, luân hồi mãi mãi
Nổi trôi theo bể khổ trầm luân
Ngẫm ngán thay định luật Vô Thường
Khuyên nhân thế tầm đường giải thoát.
Nếu chí nguyện thanh cao mong đạt
Cần nương theo Giáo Pháp Phật Đà (Buddha)
Dốc một lòng tự giác, tự tha
Hành Bát Chánh hướng về Đạo Quả.
Kíp thức tỉnh, mê đồ buông xả
Thôi đắm say huyễn hoá hồng trần
Ly não phiền, Phật cảnh cao đăng
Thành chánh quả vô sanh bất diệt.
(Trích Kinh tụng Phật giáo Nguyên Thủy)